Sunday, December 30, 2012

TÂM SỰ CUỐI ĐÔNG – GỞI BỐ


TÂM SỰ CUỐI ĐÔNG – GỞI BỐ

(Kính dâng Hương Linh Nghiêm Phụ. Tặng những bạn đồng tâm cảnh)



Bố ơi, ngày nọ vào Đông
Đắp cho con tấm chăn bông, bố cười
Xoa đầu  âu yếm, con ơi
Chóng ngoan, mai lớn thành người  hiền lương
Trong gia đình biết nhẫn nhường
Ngoài xã hội, giữ kỷ cương của đời
Giang sơn, tổ quốc, biết bồi
Quê hương, dân tộc, giống nòi, biết thương !
Biết yêu nét đẹp Việt Thường
Biết noi hùng sử, kìa gương bốn ngàn !
Biết  điều phải, trái, ngay, gian
Không dung quốc tặc hung tàn, hại quê !
Lời khuyên như một lời thề
Từng câu, từng ý con ghi thắm lòng
Quê người mấy chục mùa Đông
Tha hương, con, một nhánh sông xa nguồn
Giữa đời lắm cảnh nhiễu nhương
Gian tham, tráo trở, đau thương, vô tình !
Bố ơi, con bố bất bình
Khi nhìn  dân nước điêu linh mịt mù
Nhìn người miệng xóa hận thù
Nhưng lòng lại dựng thiên thu oán cừu ...
Nhìn người đón gió, xoay chiều
Nhuộm hồn, bôi mặt làm điều bất nhân !
Công, khanh, vì bả phù vân
Dã tâm phản nước, lừa dân, hại đời
Nghĩ lời nghiêm huấn, bố ơi
Lòng con từng đoạn bồi hồi, xót xa
Tháng Tư mất nước, tan nhà
Tội cùng dân tộc, sơn hà, còn đây !!!
Nay nhìn nham hiểm, một bày
Manh tâm lừa mị người ngay, dân hiền
Nếu con cúi mặt, lặng yên
Thì thêm tội với ba miền nước, dân !
Mượn thơ, con bố gieo vần
Mong người bốn cõi ân cần đọc thơ
Vì con không thể làm ngơ
Khi nhìn dân tộc, cõi bờ trầm luân
Nhìn người gian dối lừa dân
Mà im là đã góp phần .... bố ơi ...

Cuối  Đông, lạnh tuyết quê người
Nhớ chăn bông ấm, nhớ lời bố khuyên
Bố về thanh thản cõi Tiên
Có hay quê vẫn ngửa nghiêng, tơi bời
Và con, vó ngựa bên trời
Vẫn chưa đáp trọn những lời núi sông !


Ngô Minh Hằng

CUỐI THU NHỚ MẸ




CUỐI THU NHỚ MẸ
(Kính dâng Hiền Mẫu. Thân tặng những bạn đồng tâm cảnh)
 


Hôm nay, Mẹ ạ, con buồn
Trong hương thu muộn, nhớ thương Mẹ nhiều
Nhớ xưa, vui biết bao nhiêu
Những trưa võng Hạ những chiều cốm Thu
Những Đông dằng dặc mây mù
Chăn bông Mẹ ủ cho vừa ấm con
Những Xuân cành biếc chồi non
Con xinh áo lụa hoa tròn, Mẹ may

Thế mà mấy chục năm nay
Đời con thiếu vắng bàn tay Mẹ hiền !
Ngày xanh rụng nụ hồn nhiên
Rưng rưng mộng cũng ưu phiền héo hon...
Nhưng riêng  lệ nhớ vẫn tròn
Bao năm xa Mẹ, con buồn bấy năm !
Mộ sâu thanh thản Mẹ nằm
Bỏ con lại với thăng trầm thế nhân
Từcon côi cút đường trần
Tha hương đau buốt bước chân lạc loài
Mẹ ơi, đời chẳng có ai
Thương con như Mẹ đã hoài chắt chiu!

Cuối thu, thưa Mẹ, lạnh nhiều
Mây như thấp xuống cho chiều buồn thêm
Mình con lặng đứng bên thềm
Mẹ ơi cánh lá thu mềm chợt bay....
 

Ngô Minh Hằng

DÒNG THƠ VIẾT RIÊNG CHO MẸ




DÒNG THƠ VIẾT RIÊNG CHO MẸ
(Kính dâng Hiền Mẫu. Tặng những ai đồng tâm cảnh.)



Mẹ ơi con viết rồi con xóa
Xóa mãi nên thơ chẳng trọn lời
Viết để giãi bày lòng nhớ mẹ
Niềm đau nỗi tủi phận mồ côi

Bao năm con viết và con viết
Nét mực đầy theo suối lệ tràn
Dòng lệ khơi nguồn ngày mất mẹ
Không ngừng từ phút mất giang san

Mẹ ơi, đất khách đời phiêu giạt
Nhớ mẹ nhiều khi đến buốt lòng
Xót mẹ mộ sầu sương gió lạnh
Ai người sưởi ấm những chiều Ðông

Ai nhìn di ảnh ngồi trầm mặc
Nhìn khói hương bay dạ thẫn thờ
Ðể tiếc thần tiên ngày tháng cũ
Ngày bàn tay mẹ dệt đời mơ

Ai ôm mộ mẹ lòng chan lệ
Khóc cảnh tang thương cuộc đổi dời
Khóc xót đồng bào trong ngục đỏ
Khóc hờn tổ quốc hận thù khơi

Mẹ ơi, thế đấy, người yêu nước
Thì họ vu oan, họ nhốt tù
Vườn ruộng, mồ hôi và nước mắt
Nhà dân họ cướp, họ trưng thu

Họ, nay tài sản hàng trăm triệu
Ngất ngưởng sang giàu bậc đế vương
Dân sống oan hờn trong đói rách
Gầm cầu, bãi rác rất thê lương

Mẹ ơi con đã bao đêm trắng
Viết cả ngàn trang chuyện nước nhà
Viết kể muôn dòng riêng với mẹ
Mà chờ Xuân đến với quê ta

Con chờ, con đợi vì thưa mẹ
Gian ác, con tin phải lụn tàn
Dân sẽ ngoan cường mà đứng dậy
Muôn đời chính nghĩa sẽ vinh quang !

Mẹ ơi, lúc ấy, thơ con viết
Ý mộng tình mơ thắm mọi dòng
Sẽ chẳng buồn đau vì nước mắt
Mà là rực rỡ cảnh non sông

Ngô Minh Hằng

TÂM TÌNH VỚI MẸ TRONG ÐÊM



TÂM TÌNH VỚI MẸ TRONG ÐÊM

(Kính dâng Hiền Mẫu. Tặng những ai đồng tâm cảnh)


Mẹ ơi, lại trắng một đêm
Hồn con trăn trở trong niềm quạnh hiu
Tóc con bạc đã bây nhiêu
Mà chưa đền trả một điều cho quê
Từ đi, con chửa trở về
Và quê vẫn đó não nề hờn oan
Vẫn đầy thống khổ lầm than
Nỗi đau vẫn lớn, bạo tàn vẫn cao
Thì con đâu có thể nào
Cười vui giữa những nghẹn ngào núi sông !
Mẹ xem, hận tủi chất chồng
Ba miền dân tộc cùm gông ngục tù
Tay ai tạo oán gây thù
Miệng ai đạo đức hoả mù thế gian
Lòng ai quỷ quyệt dã man
Cắt chia sông núi Việt Nam cống Tàu
Và Tàu, lại đội trên đầu ...
Ðồng bào, tổ quốc đạp nhàu dưới chân ?!
Quay đi, thẹn đã vô ngần
Nhìn vào con lại bội phần xót xa
Muốn kề vai gánh sơn hà
Vung gươm anh kiệt xông pha với đời
Khốn con sức mọn tài vơi
Ðành ôm nhục tủi kiếp Hời bấy lâu
Ðêm dài nhức vết thương sâu
Cảm ơn Mẹ đã chia sầu quê hương ...
Xin ai dưới nguyệt mài gươm
 Hãy vì dân nước, can trường cứu quê !


Ngô Minh Hằng



NGÀY LỄ VU LAN



NGÀY LỄ VU LAN 

(Kính dâng Hương Linh Từ Mẫu. Tặng những bạn đồng tâm cảnh.)



Mẹ ơi mấy chục năm rồi
Mà con vẫn tưởng như hồi hôm qua
Trí con, ảnh mẹ chưa nhòa
Lòng con, tình mẹ bao la vẫn đầy
Mẹ từ cánh hạc vào mây
Con thương nhớ mẹ từng ngày, mẹ ơi
Và con tiếc quá quãng đời
Thuở con còn mẹ, đất trời hương hoa
Ấm êm ngày ngọc tháng ngà
Trong vòng tay mẹ đời là thần tiên
Thế rồi giữa buổi xuân hiền
Ðau thương, khăn trắng ai viền đầu xanh !
Tuổi hồng, mộng biếc, trôi nhanh
Mẹ ơi, mất mẹ, con thành mồ côi ...
Mẹ đi, rũ sạch lụy đời
Bỏ con lại giữa cõi người giá băng
Giữa bao dâu biển bất bằng
Giữa ngày nắng hạn giữa năm mưa cuồng
Và con, với vết tâm thương
Và quê, trong cảnh thê lương, mịt mờ
Con thì khờ khạo, ngu ngơ
Ðời thì tàn nhẫn, hững hờ, đắng cay
Xô con vào đấu trường này
Lìa quê, vỡ tổ, tan bày, bơ vơ ...
Bảy lăm, hỡi mẹ, đâu ngờ
Thương đau, con ngã với cờ, với quê !
Quê ơi, ai đã quên thề
Mẹ ơi, nhớ mẹ lại tê tái lòng !
Vẫn con và ngọn đèn chong
Làm thơ khóc mẹ giữa dòng lệ đau
Thương quê, xót mẹ, muôn sầu
Sầu cay làm tóc phai màu mẹ ơi
Mà con vẫn nợ cuộc đời
Nợ quê lấp biển, nợ lời mẹ ru
Thắp nhang, xin mẹ hộ phù
Giúp con thực hiện giấc mơ vẹn toàn
Ðể con, ngày lễ Vu Lan
Về hôn mộ mẹ giữa làn khói thơm.


Ngô Minh Hằng

TUỔI LÊN MƯỜI


TUỔI LÊN MƯỜI

( Kính dâng Hương Linh Từ Mẫu. Thân tặng các bạn đồng tâm cảnh)


Mẹ ơi, trời lại mưa rồi
Chĩu lòng nhớ Mẹ khi ngồi nhìn mưa
Nhớ xưa, mùa chuyển sang mùa
Lá rơi theo cánh gió đùa ngoài sân
Mẹ thì bận buổi chợ gần
Con thì ngồi đợi bước chân Mẹ về
Mẹ về, bóng Mẹ trên đê
Ðẹp như một bức tranh quê tuyệt vời
Nắng chiều vàng óng, nắng rơi
Nâu non áo Mẹ, nền trời xanh lơ
Rảo chân, Mẹ biết con chờ
Quà cho con, chẳng bao giờ Mẹ quên ...
Khi tấm bánh, lúc lời khuyên
Chứa chan mẫu tử tình thiêng nhiệm mầu
Lên mười, nào biết nông sâu
Ðôi khi làm Mẹ lệ sầu tuôn rơi
Biết chi công Mẹ biển trời
Bạc màu tóc Mẹ cho đời con xanh
Ðến khi con Mẹ trưởng thành
Tử sinh ai vội đường ranh chia lìa
Mẹ về thế giới bên kia
Giữa chiều xuân có đầm đìa mưa tuôn ...
Thế là từ đấy đời con
Nhìn mưa, lòng xót xa buồn Mẹ ơi ...


Hôm nay đất khách mưa rơi
Nhìn mưa nhớ Mẹ ngậm ngùi, xốn xang
Ước gì quay lại thời gian
Một lần thôi, cảnh địa đàng dịu êm
Ðể con níu cánh tay mềm:
" Con yêu Mẹ nhất,  bà Tiên trên đời !"
Nói xong, nhìn Mẹ,  con cười
Như xưa, ở tuổi lên mười, hồn nhiên !


Ngô Minh Hằng

TÂM TÌNH VỚI MẸ





TÂM TÌNH VỚI MẸ 

(Kính dâng Từ Mẫu - Thân tặng những bạn đồng tâm cảnh)
 


Mẹ ơi mấy chục năm rồi
Thơ con không được một lời là thơ !
Để cùng với mẹ, trong mơ
Tâm tình, giao cảm, nối bờ âm dương
Mẹ từ hóa thể khói sương
Con côi cút giữa quê hương bão bùng
Giữa đời thiếu lượng bao dung
Ngàn phương sóng gió, muôn trùng đắng cay
Thì con, thưa mẹ, mới hay
Đời không êm dịu như tay mẹ hiền
Đời không là chốn thần tiên
Như trong cổ tích, như miền mộng mơ
Bởi đời lắm chuyện chẳng ngờ
Và con thì vẫn dại khờ mẹ ơi
Nên con đi giữa cuộc đời
Mà xa lạ tựa như người cổ sơ
Từ quê máu nhuộm đỏ cờ
Lòng con thêm đắng và thơ thêm sầu
Quanh con, người chẳng thấy đâu
Chỉ nghe tiếng qụa đục ngầu núi sông
Tâm tư cốt cách Lạc Hồng
Không còn nguyên vẹn trong dòng nhân gian
Tình yêu dân tộc đã khan
Gương trung nghĩa với giang san cũng mờ !
Đau lòng, chữ chẳng thành thơ
Mà là tiếng én bơ vơ gọi đàn
Mà là giọt lệ hờn oan
Khóc thương kiếp phận da vàng mẹ ơi ....

Nhìn mây đen phủ ngang trời
Con dâng lên mẹ đôi lời thơ đau !
Bao giờ nổi gió nhiệm màu
Cho vàng hoa nắng, cho bầu trời xanh ....
Để cho nước Việt an lành
Và thơ con được hoàn thành là thơ


Ngô Minh Hằng
 

Saturday, December 29, 2012

BÀI THƠ VIẾT DƯỚI TRĂNG MƠ



BÀI THƠ VIẾT DƯỚI TRĂNG MƠ
(kính dâng Từ Mẫu - tặng các bạn đồng tâm cảnh)



Mẹ ơi, trăng sáng đêm nay
Con ngồi viết những dòng này dưới trăng
Trăng buồn nhớ ánh sao băng
Còn con nhớ mẹ, ai rằng buồn hơn ?
Đầu ghềnh, trăng đứng cô đơn
Con, thân én lẻ tủi hờn đường bay
Nhìn trăng nhớ dáng mẹ gầy
Nhớ tràn lên bút, nhớ đầy vào thơ
Vần thơ dù chẳng đợi chờ
Nhưng ngôn ngữ có tình cờ thế đâu
Mà là nghĩa đậm ân sâu
Của tình mẫu tử nhiệm màu mẹ ơi ...
Mẹ dầu hạc nội mây trời
Nhưng nhân ảnh mẹ muôn đời trăng sao
Trong con, vẫn đó, dạt dào
Trái tim từ mẫu ngọt ngào nụ hoa
Mẹ ơi, ngày mẹ con ta
Sinh ly tử biệt quả là đớn đau
Hồn con tan nát, u sầu
Tim con gió bão, biển dâu quay cuồng
Tuổi hồng khăn trắng đau thương
Và đời từ đấy đoạn trường mẹ ơi
Đã hơn bốn chục năm rồi
Mỗi khi nhớ mẹ bồi hồi hồn thơ
Bài thơ viết dưới trăng mơ
Long lanh lệ nhớ thẫn thờ chợt rơi ....


Ngô Minh Hằng


GIỖ BỐ


GIỖ BỐ
(kính dâng Bố - tặng các bạn đồng tâm cảnh)
 


Bố ơi, hôm nay giỗ Bố
Lòng con xa xót, bồi hồi
Thay con, ai đi thăm mộ ?
Thay con, ai đặt hoa tươi ?!

Con biết không người chăm sóc
Mộ sầu, tàn lạnh khói hương
Nhưng con vẫn chưa về được
Bởi quê còn lắm đoạn trường

Băm tám năm rồi Bố ạ
Từ ngày chia biệt thương đau
Con nay lạc loài xứ lạ
Xa quê nửa quả địa cầu !

Bố ơi, hẳn là Bố biết
Đứa con gái út Bố mà
Quốc thù còn trên đất Việt
Con còn trôi nổi, bôn ba


Đốt hương, chắp tay con nguyện
Hiển linh, xin Bố dắt dìu
Bố ơi, dòng đời dâu biển
Tình đời so’ng gió cô liêu

Thuyền con đơn côi, bé nhỏ
Đêm đen, mưa bão mịt mùng
Con chờ đến ngày nắng tỏ
Và chờ một dáng Quang Trung

Con chờ roi thần, ngựa sắt
Hóa Giang đợi chứng lời nguyền
Cứu dân thoát vòng tay giặc
Rạng ngời hùng sử Rồng Tiên !

Và con sẽ về thăm Bố
Mừng ngày phục quốc thành công
Thắp hương, con ngồi bên mộ
Tỉ tê chuyện nước, chuyện lòng...


Ngô Minh Hằng

 

VU LAN NHỚ MẸ




VU LAN NHỚ MẸ
(Kính dâng Mẹ Xin tặng những bạn đồng tâm cảnh)



Mẹ ơi, dài suốt mấy ngày
Sao con nhớ Mẹ thế này, Mẹ ơi !!!
Đã hơn bốn chục năm rồi
Âm dương hai ngả ngậm ngùi biệt ly
Nhớ chiều xuân ấy Mẹ đi
Nhớ con lệ đỏ trên mi từng dòng
Nhớ hàng bạch lạp song song
Nhớ màu hoa trắng, nhớ vòng tang đau
Nhớ lòng mộ tối u sầu
Nhớ run run nắm đất nâu, nghẹn ngào
Nhớ giây hạ huyệt... ôi chao
Đất rơi ... và Mẹ đi vào ... hư vô ...
Mẹ ơi đất phủ đầy mồ
Con nghe vũ trụ cơ hồ tan hoang
Bơ vơ, con, cõi trần gian
Mẹ vui hạc nội mây ngàn thiên thu....


Mẹ ơi, từ bấy đến giờ
Tuổi xanh con úa, mộng mơ con tàn
Hồn đau nước mất nhà tan
Thân buồn lưu lạc với ngàn đắng cay ...
Nắng mưa, chìm nổi, đọa đầy
Chở che thiếu vắng bàn tay mẹ hiền
Lòng đời đã lắm  đảo điên
Tình đời lại những lụy phiền, bỗng dưng
Con thì khờ khạo vô cùng
Chân phương, một tấm lòng trong cho đời
Nhưng đời muôn mặt Mẹ ơi
Xô con vào chốn nghiệt ngòi biển dâu
Đau thương đã mấy nhịp cầu
Dư âm còn đọng trên màu tóc phai


Mẹ ơi, đã mấy ngày dài
Xót xa nhớ Mẹ u hoài từng giây
Bài thơ vụng, đóa hoa gầy
Con dâng lên Mẹ nhớ ngày Vu Lan


Ngô Minh Hằng

BÀI THƠ GIỖ MẸ



BÀI THƠ GIỖ MẸ
(Kính dâng Từ Mẫu nhân ngày giỗ thứ ba mươi chín)

 

Mồng Năm, giỗ Mẹ nữa rồi ...
Mẹ ơi, thương nhớ bồi hồi lòng con
Đã ba mươi chín năm tròn
Niềm đau ly cách vẫn còn mới nguyên
Tâm thương vết ấy chưa liền
Lòng con vẫn ngất ưu phiền, Mẹ ơi ...
Mùa Xuân, Mẹ bước về trời
Bơ vơ, con lạc giữa đời trầm luân
Đời thì hiếm khách lương nhân
Nhưng thừa bội nghĩa vong ân lạ lùng
Thiếu lòng thành thật, khiêm cung
Nói chi khí phách, khoan dung, phi thường !
Và đời điên đảo đấu trường
Khổ cho con Mẹ, chân phương, dại khờ
Tuổi hồng, mất Mẹ xuân mơ
Hờn vong quốc lại bây giờ, thêm đau !
Quê thì xa nửa địa cầu ...
Xót thương mộ Mẹ giãi dầu gió sương
Mẹ thì không ấm khói hương
Và con thì vẫn tha phương xứ người
Cô đơn, cánh én bên trời
Bài thơ giỗ Mẹ, Mẹ ơi... ướt vần ...



Ngô Minh Hằng


THƠ GỞI BỐ





THƠ GỞI BỐ

(Kính dâng Bố nhân ngày Father's Day và xin gởi đến
tất cả những người cha trên thế giới.)



Con tìm mãi, lời vụng về, thiếu nghĩa
Và cũng không đủ ý của lòng con
Để nói lên niềm yêu kính trong hồn
Ngày của Bố. Viết bài thơ tặng Bố

Bao kỷ niệm của ngày con tuổi nhỏ
Bỗng rộn ràng sống lại, rất thiêng liêng
Con nhớ thiết tha đôi cánh tay hiền
Mà Bố đã che đời con gió bão...

Trong mắt bố là chứa chan hoài bảo
Là tràn đầy hãnh diện lúc nhìn con
Là yêu thương sâu thẳm tự tâm hồn
Là thông cảm, là hy  sinh, tha thứ

Bố là mái, che đời con mưa lũ
Bố là tường ngăn nắng gió tuyết sương
Bố là nền, là sức sống thái dương
Là tất cả cho con thành khôn lớn

Có lắm lúc biển gầm đời sóng cuộn
Bố vững tay chèo lái đến bình yên
Những lúc cô đơn đối diện muộn phiền
Vẫn đứng thẳng, Bố kiên cường phấn đấu

Bố cuả con! Bố muôn đời yêu dấu!
Bố muôn đời vằng vặc tấm gương trong
Công Bố Thái Sơn, con khắc ghi lòng
Và mong được đáp đền trong muôn một

Cảm ơn Bố : một tình yêu vô lượng
Con: tàu đêm, cần lắm những vì sao!
Bố của con ơi! Thương Bố dạt dào!!!


Ngô Minh Hằng

TÂM TƯ NGÀY GIỖ MẸ




TÂM TƯ NGÀY GIỖ MẸ

(Kính dâng Hương Hồn Từ Mẫu. Tặng những bạn đồng tâm cảnh)



Mẹ ơi đời lạnh vô cùng
Tim con lớp lớp trùng trùng giá băng
Đường về còn lắm mây giăng
Núi sông còn những cách ngăn đọa đầy
Mồng Năm, ngày giỗ Mẹ đây
Nghĩ ơn dưỡng dục cao dày mà thương
Đốt diêm, thắp một tuần hương
Lòng con cùng gió muôn phương mơ về
Cỏ sầu, có chặn đường đi
Rêu xanh  có phủ tên ghi mộ phần ?
Tấm bia hẳn đã phong trần
Như hồn con với những vần thơ say ?
Từ khi mất Mẹ đến nay
Sầu thương kia đủ héo gầy ước mơ
Cố ngăn lệ thắm đôi bờ
Con đưa kỷ niệm vào thơ chiêu hồn
Mồng Năm này nữa là tròn
Băm lăm năm chẵn lòng con ngậm ngùi...
Băm lăm năm chẳng niềm vui
Xót xa mất Mẹ, đau vuì mất Quê !!!
Nhưng con tin có ngày về
Mẹ ơi, lấp lánh kiếm thề dưới trăng...


Ngô Minh Hằng

HĂM LĂM NĂM, NGÀY GIỖ MẸ



HĂM LĂM NĂM, NGÀY GIỖ MẸ

(Kính dâng Hương hồn Từ Mẫu. Mến tặng những bạn đồng tâm cảnh.)


Lâu rồi con mẹ chẳng làm thơ
Không một vần gieo, một ý chờ
Mà bỗng hôm nay trong khoảnh khắc
Lòng con rộn rã khói hương xưa

Hương khói đưa con về kỷ niệm
Những ngày bên mẹ, những ngày vui
Nhưng con còn nhỏ nên khờ qúa
Nào biết rằng đây, lúc tuyệt vời!

Mẹ ạ, thời gian ấy tuyệt vời 
Bình yên như giấc ngủ trong nôi  
Đẹp như nắng mới, vui như tết
Con dệt tương lai, dệt mộng  đời 

Bao nhiêu là mộng, bấy nhiêu mơ
Nhưng một điều con chẳng thể ngờ
Và chẳng bao giờ con nghĩ đến  
Là ngày con mẹ chít khăn sô !

Là ngày mộng đẹp với mơ êm
Theo mẹ nằm sâu dưới đất mềm
Con nuốt thương đau mà lớn vội
Vị đời vì đó đắng cay thêm

Từ ngày vắng mẹ chẳng còn vui
Dìu dắt con đi chẳng một người  
Muôn mặt trò đời: canh bạc lận
Sòng đời con mẹ những thua thôi  

Mỗi lần thua thế con thường khóc
Nhưng chẳng còn ai đến vỗ về
Con thấy hồn con đơn quạnh quá
Giật mình từng phút giữa cơn mê!

Vắng mẹ đời con vắng nụ cười  
Khóc rồi con lại dỗ con thôi  
Bao la, lòng mẹ đầy như biển
Và hẹp làm sao cái cõi đời!

Con thắp trong lòng một nén hương
Ghi ơn dưỡng dục bấy năm trường
Hăm lăm năm chẵn con xa mẹ
Không một ngày nào vơi nhớ thương!

Giỗ mẹ hôm nay nhớ mẹ nhiều
Làm thơ dâng mẹ trọn lòng yêu
Con nhìn ảnh mẹ trong yên lặng
Mà tưởng hàn huyên cạn mọi điều…
Ngô Minh Hằng