TÌNH YÊU DUY NHẤT
(Kính dâng Từ Mẫu -
Tặng những bạn đồng tâm cảnh.)
Bốn mươi tám năm Mẹ
bước về Trời
Mẹ có biết từng
ngày con nhớ Mẹ ?
Nhớ thuở thần tiên
khi còn tấm bé
Nhớ buổi quây quần,
nhớ phút biệt ly...
Hai mươi tuổi đời đã
lớn khôn chi
Mà phải chịu đau
thương vì mất Mẹ !
Cầm mảnh khăn tang
lòng con đau xé
Chít lên đầu nghe vũ
trụ tan hoang
Con thắp vụng về
từng mỗi nén nhang
Khuôn mặt Mẹ mờ trong
làn khói mỏng
Con thấy mình như
không còn sức sống
Đất nghiêng chao, con
gục cạnh quan tài !
Con muốn dang tay ôm
trọn hình hài
Nói với Mẹ đây là
mơ, không thực !
Mẹ chỉ ngủ thôi rồi
mai Mẹ thức
Mẹ con mình
đâu có chuyện chia tay !
Con khóc, con than dài
suốt mấy ngày
Mẹ chẳng thức
để vỗ về con nữa
Cho đến lúc quan tài
ra khỏi cửa
Con vẫn hoang mang mất
Mẹ thật à ???
Con níu tay anh,
con gục vào Cha
Con ôm chị nhưng sao
đời vẫn lạnh
Ôi mất Mẹ là một
điều bất hạnh
Là nỗi đau lớn nhất
của con người ...
Bốn mươi tám năm Mẹ
bước về Trời
Con đối mặt
với trùng trùng dâu biển
Với chuyện xảy
ra không hề nghĩ đến
Như ngày nào ai bức tử quê hương
Như bây giờ con lạc
lõng tha phương
Sau chuyến hãi
hùng lênh đênh biển cả
Như quê hôm nay nhiều
điều rất lạ
Mà Mẹ ơi, nhắc đến
lại đau lòng
Như Sài Gòn, Hòn
Ngọc của Viễn Đông
Nay sầu tủi mang
tên loài đồ tể
Đà Lạt, Nha Trang, Cố
đô diễm lệ
Chỉ còn là trong ký ức
...Mẹ ơi ...!!!
Bốn mươi tám năm Mẹ
bước về Trời
Bốn mươi tám
năm biết bao biến đổi
Nhưng hồn Mẹ vẫn bên
con sớm tối
Chia với con từng
giọt lệ vui buồn
Con Mẹ bây giờ đủ
lớn, đủ khôn
Để biết cõi
đời phù du, không thật
Chỉ có
Mẹ là tình yêu duy nhất
Là chốn an
lành vĩnh cửu mà thôi ...
Ngô Minh Hằng