Saturday, October 17, 2015

TÌNH YÊU DUY NHẤT












TÌNH YÊU DUY NHẤT
(Kính dâng Từ Mẫu - Tặng những bạn đồng tâm cảnh.)



Bốn mươi tám năm Mẹ bước về Trời
Mẹ có biết từng ngày con nhớ Mẹ ?
Nhớ thuở thần tiên khi còn tấm bé
Nhớ buổi quây quần, nhớ phút biệt ly...

Hai mươi tuổi đời đã lớn khôn chi
Mà phải chịu đau thương vì mất Mẹ !
Cầm mảnh khăn tang lòng con đau xé
Chít lên đầu nghe vũ trụ tan hoang

Con thắp vụng về từng mỗi nén nhang
Khuôn mặt Mẹ mờ trong làn khói mỏng
Con thấy mình như không còn sức sống
Đất nghiêng chao, con gục cạnh quan tài !

Con muốn dang tay ôm trọn hình hài
Nói với Mẹ đây là mơ, không thực !
Mẹ chỉ ngủ thôi rồi mai Mẹ thức
Mẹ con mình đâu có chuyện chia tay !

Con khóc, con than dài suốt mấy ngày
Mẹ chẳng thức để vỗ về con nữa
Cho đến lúc quan tài ra khỏi cửa
Con vẫn hoang mang mất Mẹ thật à ???

Con níu tay anh, con gục vào Cha
Con ôm chị nhưng sao đời vẫn lạnh
Ôi mất Mẹ là một điều bất hạnh
Là nỗi đau lớn nhất của con người ...

Bốn mươi tám năm Mẹ bước về Trời
Con đối mặt với trùng trùng dâu biển
Với chuyện xảy ra không hề nghĩ đến
Như  ngày nào ai bức tử quê hương

Như bây giờ con lạc lõng tha phương
Sau chuyến hãi hùng lênh đênh biển cả
Như quê hôm nay nhiều điều rất lạ
Mà Mẹ ơi, nhắc đến lại đau lòng

Như Sài Gòn, Hòn Ngọc của Viễn Đông
Nay sầu tủi mang tên loài đồ tể
Đà Lạt, Nha Trang, Cố đô diễm lệ
Chỉ còn là trong ký ức ...Mẹ ơi ...!!!

Bốn mươi tám năm Mẹ bước về Trời
Bốn mươi tám năm biết bao biến đổi
Nhưng hồn Mẹ vẫn bên con sớm tối
Chia với con từng giọt lệ vui buồn

Con Mẹ bây giờ đủ lớn, đủ khôn
Để biết cõi đời phù du, không thật
Chỉ có Mẹ là tình yêu duy nhất
Là chốn an lành vĩnh cửu mà thôi ...


Ngô Minh Hằng 


Monday, October 12, 2015

NHỚ MẸ





NHỚ MẸ

(Kính dâng Hiền Mẫu. Thân tặng các bạn đồng tâm cảnh.)


Hôm nay nhớ Mẹ ôi nhiều quá
Bốn chục năm dư vắng Mẹ rồi
Nỗi nhớ se lòng, day dứt lạ
Trong mùa lễ Mẹ. Mẹ hiền ơi!

Chớm hè,  thiên hạ vui như nắng
Con lại buồn hơn tiếng lệ rơi
Con nhớ mùa Xuân đau đớn ấy
Mùa Xuân con mẹ khóc chia phôi

Mùa Xuân Mẹ bỏ con đi mãi
Biền biệt bao năm chẳng trở về
Hai chục tuổi đời, con, trẻ dại
Lần đầu nhỏ lệ khóc phân ly

Lần đầu con khóc ai ngờ lại
Khóc Mẹ... Trời ơi, thật não lòng
Con lớn vội vàng như Mẹ vội
Trở về với đất, với hư không!

Cút côi lại gặp thời tao loạn
Thì trách đời chi chuyện bạc lòng
Cơm áo từ đong bằng nước mắt
Con càng thương Mẹ đến vô song!

Mỗi lần nhớ Mẹ con thường mở
Tủ Mẹ, con tìm áo Mẹ xưa
Lặng ngắm hằng giờ từng mũi chỉ
Rồi ôm chặt  áo, khóc như mưa !!!

Vuì đầu trong áo. Hôn lên áo
Cố gắng con tìm một chút hương
Để dỗ lòng mình là Mẹ vẫn
Bên đời, an ủi lúc đau thương

Thế  rồi một buổi con đành phải
Từ giã trường xưa, bỏ phố  xưa
Để đến một trời xa lạ lắm
Mà bao bất trắc biết đâu ngờ...

Hành trang: Bốn đứa con thơ dại
Áo Mẹ. Hờn vong quốc. Tập thơ
Cuối chuyến hải hành còn sót lại
Kiếp tha hương và đám con khờ!

Quê người đất khách buồn ghê lắm
Tất tả xoay che gió bốn mùa
Nhớ Mẹ bây giờ không có áo
Để mà úp mặt  khóc như xưa!

Để mà tìm chút mùi hương Mẹ
Con dỗ con cho bớt tủi lòng
Ba chục năm trời xa cách thế
Suối vàng Mẹ hỡi, nhớ con không?!

Chiều nay nhớ Mẹ con ngồi viết
Một khúc thơ buồn, chín khúc đau
Xin Mẹ linh thiêng về chứng giám
Ba mươi năm, một ý thơ sầu...




Ngô minh Hằng

Sunday, October 11, 2015

NGÀY CỦA MẸ





















NGÀY CỦA MẸ

(Dâng mẹ trong ngày Mother's day)


Con bật khóc ngon lành như trẻ nít
Khi tiếng người trầm bổng phía đầu dây
Người đọc con nghe những đoản văn hay
Của người viết tặng mẹ người, mẹ ạ!

Ngày của mẹ, mẹ con người vui qúa
Những bông hồng cài đỏ áo ai tươi
Những lá thư, tấm thiệp, những môi cười
Những ánh mắt và vòng tay thương mến

Trước cảnh ấy, con cúi đầu nghèn nghẹn
Mắt con cay, lòng đắng, mẹ hiền ơi!
Ba chục năm hơn, vắng mẹ trong đời
Nỗi thương nhớ lắm khi là biển động

Con thường gọi "Mẹ ơi" trong tuyệt vọng
Những âm giai theo từng đợt sóng buồn
Câu trả lời là tiếng dội cô đơn
Của ngọn sóng vỗ khan bờ đá lạnh...

Từ không mẹ, bóng đời con hiu quạnh
Những nghẹn ngào con giấu cả trong thơ
Cõi nhân gian, con: một kẻ dại khờ
Nên mỗi bước chân đi là một ngã!

Chưa đủ lớn nên đời nhiều xa lạ
Biết chi đời đồng nghĩa với đau thương
Với bể dâu và cay đắng hí trường
Thiếu vắng mẹ không ai người nâng dắt

Ngày của mẹ, lệ con tràn khóe mắt
Nhớ mẹ nhiều và thương mẹ, mẹ ơi!
Kiếp tha hương, con lưu lạc quê người
Nên mộ mẹ khói nhang đành vắng vẻ

Mẹ người có những bài văn hay thế
Con viết gì cho mẹ của con đây
Con vụng về không có áng văn hay
Mà chỉ có tấm lòng con, mộc mạc

Người vẫn đọc những lời văn dào dạt...
Con khóc ròng như trẻ nít, mẹ ơi
Con viết bao năm chẳng hết một lời:
Là thương mẹ vô cùng. Là yêu mẹ!

Chợt mờ tỏ qua hai dòng nước lệ
Mẹ mỉm cười đôi mắt vẫn bao dung...
Mẹ của con ơi. Nhớ mẹ vô cùng!



Ngô Minh Hằng