*
ĐÊM THÁNH
(kính dâng Từ Mẫu - Tặng những bạn đồng tâm cảnh.)
ĐÊM THÁNH
(kính dâng Từ Mẫu - Tặng những bạn đồng tâm cảnh.)
*
Đêm hôm nay trong rộn ràng ánh nến
Thiên hạ tưng bừng đón Chúa Giáng Sinh
Con đứng bơ vơ giữa đời khánh kiệt
Giữa những dối gian điên đảo nhân tình
*
Con đứng đăm đăm nhìn rừng lửa nến
Có ngọn nào thắp sáng tuổi thơ con?
Đêm giá lạnh, giáo đường con tìm đến
Tìm lại ngày xanh mộng biếc linh hồn
*
Ôi ngày đó những nghiệt ngòi dâu biển
Con biết chi vai mẹ trĩu cho đời
Khi khôn lớn, lòng con vừa thấm mệt
Hiểu ra thì con - mẹ đã ngàn khơi
*
Con tiếc nhớ những ngày bên cạnh mẹ
(Ngày cuộc đời năm tháng có mùa xuân)
Mẹ, bà tiên, ban phép lành nhân thế
Cho đời con huyền thoại tuổi thiên thần
*
Con nhớ qúa những muà đông thơ bé
Mẹ cần cù đan tấm áo len xinh
Để đêm lạnh như đêm nay, mẹ nhỉ
Mặc áo con nghe ấm cả hồn mình
*
Và cứ thế, bao nhiêu hình ảnh cũ
Của ngày xưa, trong khung cảnh giáo đường
Dù ngoại đạo, mẹ vẫn cầu nguyện Chúa
Cho quê mình thôi giặc giã đau thương
*
Mẹ đứng đó, rất âm thầm, yên lặng
Đưa mắt buồn nhìn Thánh Giá trên cao
Trong mắt mẹ chút gì như xa vắng
Như bâng khuâng, như tiếc nuối dạt dào...
*
Rồi mẹ nhìn con mỉm cười âu yếm
Con thấy đời êm ái tuổi thơ vui
Bao khốn khó vèo bay, phai nhạt hết
Con thênh thang trong hạnh phúc tuyệt vời...
*
Ôi ân điển, vùng trời con. trẻ dại
Bên mẹ tung tăng chân sáo, trường làng
Kỷ niệm cũ vẫn cùng con sống mãi
Dù tóc xanh trắng điểm dấu thời gian
*
Con thắp hồn con đêm nay, ngọn nến
Gởi mẹ yêu thăm thẳm chốn mây ngàn
Con thèm qúa, một nụ cười thương mến
Một bàn tay nâng dắt giữa trần gian
*
Đêm rất thánh, con rưng rưng mắt lệ
Chúa Hài Nhi dường như cũng ngậm ngùi
Trong cõi nhớ thiết tha, con gọi mẹ
Tiếng con buồn như tiếng sóng trùng khơi!
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment