KHOẢNG CÁCH BỐN MƯƠI NĂM
(Thưa những Người Mẹ Vĩ Ðại trên toàn thế giới, bài thơ nhỏ bé này xin được là giọt nước mắt cảm thông và là lời chia sẻ chân thành đến những người Mẹ cô đơn khắp năm châu trong ngày Mother's Day. Nguyện xin ơn Trên luôn gìn giữ, chúc lành và đem bình an đền bù Quí Vị. Riêng là lời nhắc nhở những người con đã quên rằng mình có mẹ)
Bốn mươi năm về trước
Buổi sáng như sáng nay
Mẹ sanh con và được
Bác sĩ trao vào tay
Con như chim mới nở
Gói trong chiếc khăn lông
Mẹ vui mừng hớn hở
Ôm chặt con vào lòng
Gói trong chiếc khăn lông
Mẹ vui mừng hớn hở
Ôm chặt con vào lòng
Cô đơn một mình mẹ
Trong nhà thương trọn tuần
Cha con nơi tiền tuyến
Quanh mẹ không người thân
Ngoại con thì đã khuất
Cậu, dì con xa xôi
Bán buôn, nhà nội bận
Mẹ bơ vơ giữa đời
Cậu, dì con xa xôi
Bán buôn, nhà nội bận
Mẹ bơ vơ giữa đời
Những năm đầu con bé
Mẹ từng trắng đêm thâu
Vui khi con mạnh khoẻ
Buồn khi con ốm đau
Khi con gần ba tuổi
Việt cộng cướp miền Nam
Mẹ đôi tay yếu đuối
Chống đỡ đời gian nan
Việt cộng cướp miền Nam
Mẹ đôi tay yếu đuối
Chống đỡ đời gian nan
Ôm đàn con nhỏ dại
Đời khốn khó trăm đường
Cha đi tù cải tạo
Mẹ như đời, đau thương
Đời khốn khó trăm đường
Cha đi tù cải tạo
Mẹ như đời, đau thương
Đem các con vượt biển
Tìm cho con tương lai
Tìm cho con tương lai
Quê người lo trăm việc
Mấy chục năm đường dài
Mấy chục năm đường dài
Mấy chục năm vất vả
Mấy chục năm khó khăn
Mấy chục năm vun đắp
Khuyên các con học hành
Mấy chục năm khó khăn
Mấy chục năm vun đắp
Khuyên các con học hành
Các con còn thơ trẻ
Đâu biết đời gian lao
Rằng không người chia sẻ
Mẹ khổ đến nhường nào
Đâu biết đời gian lao
Rằng không người chia sẻ
Mẹ khổ đến nhường nào
Mẹ đơn côi chèo lái
Giữa phong ba dòng đời
Buồn đau khi con cãi
Vui khi con vâng lời
Giữa phong ba dòng đời
Buồn đau khi con cãi
Vui khi con vâng lời
Rồi các con khôn lớn
Rồi các con thành danh
Thành công và thuận lợi
Trong thế giới an lành
Rồi các con thành danh
Thành công và thuận lợi
Trong thế giới an lành
Và như chim, tung cánh
Con xây tổ riêng mình
Mẹ già nay cô quạnh
Sau một đời hy sinh
Con xây tổ riêng mình
Mẹ già nay cô quạnh
Sau một đời hy sinh
Rồi bốn mươi năm sau
Mẹ ngồi đây, mắt đỏ
Chờ ngày vào huyệt sâu
Con quên về qua ngõ ...
Mẹ ngồi đây, mắt đỏ
Chờ ngày vào huyệt sâu
Con quên về qua ngõ ...
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment