NGƯỜI CHẾT HAI LẦN
(cho Mẹ và Quê hương tôi)
Đêm qua nằm mơ thấy mẹ
Xác xơ tiều tụy
cơ hàn
Nhìn con, ngàn lời muốn kể
Qua dòng nươ’c mă‘t chư’a
chan
Đau lòng, con ngồi bên cạnh
Cầm bàn tay mẹ
già nua
Lệ con nhạt nhoà lên mắt
Mẹ ơi, thương mẹ bao
vừa!
Bóng mẹ bỗng dưng mờ ảo
Rồi tan như khói
như sương
Lòng con dậy mùa giông bão
Giơ tay níu vội vô
thường
Vòng ôm tay con trống vắng
Vòng ôm tay con trống vắng
Mẹ ơi! Mẹ
đã xa rồi !
Buồn thương, hồn con chết lặng
Tủi thầm cho phận
mồ côi!
Thế rồi sáng nay con nhận
Thế rồi sáng nay con nhận
Thư nhà, dấu đóng
Việt Nam
Báo tin người ta giải tỏa
Nơi yên nghỉ mẹ: Nghĩa
trang!
Để người ta xây khách sạn
Để người ta xây khách sạn
Để người
ta dựng tư dinh
Người ta làm nơi giải trí
Người ta "hồ hởi" vô
tình!!!
Từng tấm bia sầu vụn đổ
Từng tấm bia sầu vụn đổ
Xương người chất
đống, cao lên
Kẻ sống đã đành. Cơ khổ !
Sao người chết cũng không
yên?
Mẹ ơi, con không còn lệ
Mẹ ơi, con không còn lệ
Để mà rửa bớt niềm
đau
Hỏi ai người không cha mẹ
Không tình cốt nhục thâm
sâủ
Tổ quốc nào trên trái đất
Tổ quốc nào trên trái đất
Dân lành không chỗ
dung thân?
Đời sống nào thua súc vật
Người dân chết đến hai
lần!
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment