CHIỀU MỒNG NĂM
TẾT
Chiều Mồng Năm Tết,
mẹ ơi
Mùa xuân đang biếc,
đất trời đang xanh
Hương xuân còn ngát
trên cành
Mà hoa xuân lại biến
thành hoa tang
Mẹ ra đi thật nhẹ
nhàng
Như cơn gió thoảng,
như làn mây bay
Vô thường thế sự là
đây
Nhưng con lòng đắng
mắt cay hỡi trời
Vườn tiên rụng cánh
hoa đời
Mẹ đi chẳng nói một
lời chia tay
Mẹ ơi trên thế gian
này
Chỉ tình của mẹ là
đầy cho con!
Và từ khi mẹ không
còn
Thì con sống với héo
mòn nhớ thương
Khi đời là chốn đấu
trường
Khi con đơn độc trên
đường nhân gian
Và quê chồng chất
hờn oan
Nên tim con có trăm
ngàn vết thương
*
Mồng Năm con thắp nén
hương
Mà hai giọt lệ tha
phương thật tròn
Giá mà mẹ vẫn bên
con
Mắt con đầy lệ, con
còn mẹ lau
Nhưng con mất mẹ đã lâu
Nên bao lệ tủi lệ
sầu đầy vơi
*
Chiều Mồng Năm Tết
mẹ ơi
Con ôm ảnh mẹ bồi
hồi nhớ thương....
Ngô Minh
Hằng
No comments:
Post a Comment