TÂM TÌNH VỚI MẸ
(Kính dâng Từ Mẫu - Thân tặng những
bạn đồng tâm cảnh)
Mẹ ơi mấy chục năm
rồi
Thơ con không được một lời là thơ
!
Để cùng với mẹ, trong
mơ
Tâm tình, giao cảm, nối bờ âm
dương
Mẹ từ hóa thể khói
sương
Con côi cút giữa quê hương bão bùng
Giữa đời thiếu lượng bao
dung
Ngàn phương sóng gió, muôn trùng đắng cay
Thì con, thưa mẹ, mới
hay
Đời không êm dịu như tay mẹ
hiền
Đời không là chốn thần
tiên
Như trong cổ tích, như miền mộng mơ
Bởi đời lắm chuyện chẳng ngờ
Và con thì vẫn dại khờ mẹ ơi
Nên con đi giữa cuộc
đời
Mà xa lạ tựa như người cổ
sơ
Từ quê máu nhuộm đỏ
cờ
Lòng con thêm đắng và thơ thêm
sầu
Quanh con, người chẳng thấy
đâu
Chỉ nghe tiếng qụa đục ngầu núi
sông
Tâm tư cốt cách Lạc
Hồng
Không còn nguyên vẹn trong dòng nhân
gian
Tình yêu dân tộc đã
khan
Gương trung nghĩa với giang san cũng mờ !
Đau lòng, chữ chẳng thành
thơ
Mà là tiếng én bơ vơ gọi
đàn
Mà là giọt lệ hờn
oan
Khóc thương kiếp phận da vàng mẹ ơi
....
Nhìn mây đen phủ ngang
trời
Con dâng lên mẹ đôi lời thơ đau
!
Bao giờ nổi gió nhiệm
màu
Cho vàng hoa nắng, cho bầu trời xanh
....
Để cho nước Việt an
lành
Và thơ con được hoàn thành bài thơ
Ngô
Minh Hằng
No comments:
Post a Comment