Tuesday, October 4, 2011

HOA TRẮNG


HOA TRẮNG

(Tháng Năm, kính dâng Me.. Thân tặng các bạn đồng tâm cảnh)


Áo người hoa đỏ người vui
Áo con hoa trắng ngậm ngùi phận con
Mẹ ơi ba chục năm hơn
Hoa kia mấy độ tủi hờn với hoa
Cõi trần từ mẹ lìa xa
Đau thương, thân phận con là mồ côi
Đưa tay hái mộng, mộng trôi
Lỡ chân vấp ngã không người dìu nâng
Hoa không làm được mùa Xuân
Trăng không làm nổi một lần sáng trăng
Đã bao nhiêu độ tháng Năm
Nhìn người hoa đỏ con thầm lệ rơi
Đoạn trường ai vẽ mẹ ơi
Âm dương hai cảnh, hai nơi chia lìa
Cõi tiên vội vã mẹ về
Đường trần con mẹ não nề tiếc thương
Lòng con, đây, một nén hương
Đốt lên, khói mỏng như sương, nhạt mờ...


Nhìn bông hoa trắng bơ vơ
Mẹ ơi lệ đẵm hai bờ mắt nâu...

 

Ngô Minh Hằng

GIỖ MẸ




 GIỖ MẸ

Kính dâng Mẹ



Mẹ ơi, sắp giỗ mẹ rồi
Con nhìn tờ lịch ngậm ngùi, lòng đau
Thắp lên một nén hương sầu
Khói bay, con tưởng như đâu bóng người
Như là dáng mẹ, mẹ ơi
Bao dung, mắt mẹ mỉm cười nhìn con
Ba mươi năm, lắm hao mòn
Nhưng thương nhớ mẹ vẫn tròn như xưa
Từ ngày mất mẹ đến giờ
Đời xô con ngã xuống bờ trầm luân
Không bàn tay mẹ dìu nâng
Hồn con mộng cũng phù vân héo tàn
Phong trần trăm nỗi nghiệt oan
Điên cuồng sóng vỗ, phũ phàng bèo trôi
Tha phương, lạ cảnh, lạ người
Hương quan lòng những bồi hồi xót xa
Từ khi con mẹ vắng nhà
Sớm hôm mộ mẹ ai là khói nhang?
Mắt con lệ đẵm hai hàng
Nhìn lên ảnh mẹ bàng hoàng cơn đau
Con xa mẹ nửa địa cầu
Mẹ ơi, khóc mẹ ngàn câu thơ buồn


Ngô Minh Hằng

ĐÓA HỒNG DÂNG MẸ


Mẹ ơi, đây một đóa hồng

Con dâng lên mẹ ghi công sinh thành
Ghi đêm thức đủ năm canh
Khi con trở gió ươn mình không vui
Ghi ngày miếng ngọt miếng bùi
Nhường cho con để con tươi tuổi hồng
Quản chi tháng Hạ ngày Đông
Thương con mẹ biết bao công vun bồi
Lớn khôn, con đã nên người
Mong manh, mẹ, nắng cuối trời, hoàng hôn
Cầu xin mẹ khỏe vui luôn
Cho con muôn một ghi ơn báo đền
Yêu thương săn sóc mẹ hiền
Mong cao tuổi hạc, mong thêm nụ cười
Con cầu xin lượng đất trời
Ban ơn cho mẹ như lời con mong
Lòng con, một đóa hoa hồng
Xin dâng lên mẹ nhớ công sinh thành


Ngô Minh Hằng

CON DẾ PHIÊU BỒNG


















CON DẾ PHIÊU BỒNG


Mẹ ơi đã lại vào Thu  
Lòng con gió kéo mây mù bay qua
Mẫu đơn còn trắng thềm hoa
Cúc vàng còn thắm hiên nhà nữa không
Mà sao con vẫn vô cùng
Xót xa canh cánh bên lòng mẹ ơi
Nhớ điên tiếng mẹ ru nôi
Tay tiên mẹ ủ con thời ấu thơ
Cánh diều chở những ước mơ
Sông xanh hẹn tiếng cười trưa Hạ hồng
Còn nguyên vẹn lắm trong lòng
Vô vàn nỗi nhớ nỗi mong nỗi sầu
Ai làm dâu biển tình đau
Núi sông ai nhuộm đỏ màu tang thương
Thu xưa ngào ngạt chi hương
Để Thu nay những mù sương cõi lòng
Mẹ ơi con dế phiêu bồng
Mỗi mùa Thu đến, chất chồng sầu thu!

Ngô Minh Hằng

TIẾC THƯƠNG




















TIẾC THƯƠNG
(Viết để khóc Mẹ ngày 13.2.1967 tức ngày Mồng Năm Tết năm Đinh Mùi. Kính dâng Hương Linh Từ Mẫu.)


Mẹ ơi, xa cách lắm rồi !
Trăm năm con Mẹ ngậm ngùi tiếc thương
Phút giây chia biệt đôi đường
Cách ba tấc đất mà nhường núi sông ...
Ngậm cười, Mẹ cõi hư không
Để con trần thế đau lòng biệt ly!
Đã đành sinh ký, tử quy
Tuần hoàn đành luật huyền vi của Trời
Tử sinh đành đã kiếp người
Hợp tan đành chuyện trong đời, lạ chi
Nhưng sao tim nát, hồn mê
Nhưng sao hai chữ từ ly xé lòng!
Làm chi cay nghiệt, Hóa công
Sớm đem tang trắng quấn vòng đầu xanh !
Mẹ ơi! Mẫu tử chi tình
Mà sao hai mẹ con mình xa nhau ?!
Nhìn di ảnh mẹ mà đau
Lệ mờ hương khói, hồn sầu thiên thu!
Âm dương gang tấc mịt mù
Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa hiện về...
Tiếng cười, giọng nói, dáng đi
Lời khuyên dạy, Mẹ, con ghi bên lòng
Mai đây sông nước muôn trùng
Thuyền con bé nhỏ theo dòng triều trôi
Lỡ khi giông bão giữa vời
Ai người an ủi, ai người chở che ?
Thiếu bàn tay Mẹ vỗ về
Là con thấy cả bốn bề tuyết sương!
Bao nhớ tiếc, bấy đau thương
Thơ không đủ ý, từ chương thiếu lời...
Đau lòng con lắm Mẹ ơi...
Mẹ đi để lại một trời TIẾC THƯƠNG !!!



Ngô Minh Hằng
20.2.1967