Tuesday, May 15, 2012

NGƯỜI CHẾT HAI LẦN



NGƯỜI CHẾT HAI LẦN
(cho Mẹ và Quê hương tôi)


Đêm qua nằm mơ thấy mẹ
Xác xơ tiều tụy cơ hàn
 Nhìn con, ngàn lời muốn kể
Qua dòng nươ’c mă‘t chư’a chan

Đau lòng, con ngồi bên cạnh
Cầm bàn tay mẹ già nua
Lệ con nhạt nhoà lên mắt
Mẹ ơi, thương  mẹ bao vừa!


Bóng mẹ bỗng dưng mờ ảo
Rồi tan như khói như  sương
Lòng  con dậy mùa  giông bão
Giơ tay níu vội vô thường


Vòng ôm tay con  trống vắng
Mẹ ơi! Mẹ đã  xa  rồi !
Buồn thương, hồn con chết lặng
Tủi thầm cho phận mồ côi!


Thế rồi sáng nay con nhận
Thư nhà, dấu đóng Việt Nam
Báo tin người ta  giải tỏa
Nơi yên nghỉ mẹ: Nghĩa trang!


Để người ta  xây khách sạn
Để người ta  dựng tư dinh
Người ta làm nơi giải trí
Người ta "hồ hởi" vô tình!!!


Từng tấm bia sầu vụn đổ
Xương người chất đống, cao lên
Kẻ sống đã đành. Cơ  khổ !
Sao người chết cũng không yên?


Mẹ ơi, con không còn lệ
Để mà rửa bớt niềm đau
Hỏi ai  người  không cha mẹ
Không tình cốt nhục thâm sâủ


Tổ quốc nào trên trái đất
Dân lành không chỗ dung thân?
Đời sống nào thua súc vật
Người dân chết đến hai lần!


Ngô Minh Hằng

KHOẢNG CÁCH BỐN MƯƠI NĂM




KHOẢNG CÁCH BỐN MƯƠI NĂM

(Thưa những Người Mẹ Vĩ Ðại trên toàn thế giới, bài thơ nhỏ bé này xin được là giọt nước mắt cảm thông và là lời chia sẻ chân thành đến những người Mẹ cô đơn khắp năm châu trong ngày Mother's Day.  Nguyện xin ơn Trên luôn gìn giữ, chúc lành và đem bình an đền bù Quí Vị.  Riêng là lời nhắc nhở những người con đã quên rằng mình có mẹ)





Bốn mươi năm về trước
Buổi sáng như sáng nay
Mẹ sanh con và được
Bác sĩ trao vào tay


changes at birth. Newborn

Con như chim mới nở
Gói trong chiếc khăn lông
Mẹ vui mừng hớn hở
Ôm chặt con vào lòng

Cô đơn một mình mẹ
Trong nhà thương trọn tuần
Cha con nơi tiền tuyến
Quanh mẹ không người thân


A newborn baby is a bundle of
after your baby is born,

Ngoại con thì đã khuất
Cậu, dì con xa xôi
Bán buôn, nhà nội bận
Mẹ bơ vơ giữa đời

Những năm đầu con bé
Mẹ từng trắng đêm thâu
Vui khi con mạnh khoẻ
Buồn khi con ốm đau


Khi con gần ba tuổi
Việt cộng cướp miền Nam
Mẹ đôi tay yếu đuối
Chống đỡ đời gian nan


Ôm đàn con nhỏ dại
Đời khốn khó trăm đường
Cha đi tù cải tạo
Mẹ như đời, đau thương



Đem các con vượt biển
Tìm cho con tương lai
Quê người lo trăm việc
Mấy chục năm đường dài


Mấy chục năm vất vả
Mấy chục năm khó khăn
Mấy chục năm vun đắp
Khuyên các con học hành


Các con còn thơ trẻ
Đâu biết đời gian lao
Rằng không người chia sẻ
Mẹ khổ đến nhường nào


Mẹ đơn côi chèo lái
Giữa phong ba dòng đời
Buồn đau khi con cãi
Vui khi con vâng lời


Graduation Day 2006

Rồi các con khôn lớn
Rồi các con thành danh
Thành công và thuận lợi
Trong thế giới an lành


Và như chim, tung cánh
Con  xây tổ riêng mình
Mẹ già nay cô quạnh
Sau một đời hy sinh


Chim bay, quên tổ cũ
Quên kỷ niệm ấu thơ
Quên mẹ đời cô phụ
Mong tin con từng giờ


Rồi bốn mươi năm sau
Mẹ ngồi đây, mắt đỏ
Chờ ngày vào huyệt sâu
Con quên về qua ngõ ...



Ngô Minh Hằng

NGÀY CỦA MẸ






NGÀY CỦA MẸ
(Dâng mẹ trong ngày Mother's Day)



Con bật khóc ngon lành như trẻ nít
Khi tiếng người trầm bổng phía đầu dây
Người đọc con nghe những đoản văn hay
Của người viết tặng mẹ người, mẹ ạ !


Ngày của mẹ, mẹ con người vui qúa
Những bông hồng cài đỏ áo ai tươi
Những lá thư, tấm thiệp, những môi cười
Những ánh mắt và vòng tay thương mến


Trước cảnh ấy, con cúi đầu nghèn nghẹn
Mắt con cay, lòng đắng, mẹ hiền ơi !
Ba chục năm hơn vắng mẹ trong đời
Nỗi thương nhớ lắm khi là biển động


Con thường gọi "Mẹ ơi" trong tuyệt vọng
Những âm giai theo từng đợt sóng buồn
Câu trả lời là tiếng dội cô đơn
Của ngọn sóng vỗ khan bờ đá lạnh...


Từ không mẹ, bóng đời con hiu quạnh
Những nghẹn ngào con giấu cả trong thơ
Cõi nhân gian, con:  một kẻ dại khờ
Nên mỗi bước chân đi là một ngã !


Chưa đủ lớn nên đời nhiều xa lạ
Biết chi đời đồng nghĩa với đau thương
Với bể  dâu và cay đắng hí trường
Thiếu vắng mẹ không ai người nâng dắt


Ngày của  mẹ,  lệ con tràn khóe mắt
Nhớ mẹ nhiều và thương mẹ, mẹ ơi !
Kiếp tha phương, con lưu lạc quê người
Nên mộ mẹ khói nhang đành vắng vẻ


Mẹ người có những bài văn hay thế
Con viết gì cho mẹ của con đâỷy ?
Con vụng về không có  áng văn hay
Mà chỉ có tấm lòng con mộc mạc


Người vẫn đọc những lời văn dào dạt...
Con khóc ròng như trẻ nít, mẹ ơi
Con viết bao năm chẳng hết một lời:
Là thương mẹ, là vô cùng  yêu mẹ!


Chợt mờ tỏ qua hai dòng nước lệ
Mẹ mỉm cười đôi mắt vẫn bao dung...
Mẹ của con ơi ...  Nhớ mẹ vô cùng !
 

Ngô Minh Hằng