Thursday, October 18, 2018

TÌNH YÊU DUY NHẤT




TÌNH YÊU DUY NHẤT
(Kính dâng Từ Mẫu - Tặng những bạn đồng tâm cảnh.)
 
                      *


Bốn mươi tám năm Mẹ bước về Trời
Mẹ có biết từng ngày con nhớ Mẹ ?
Nhớ thuở thần tiên khi còn tấm bé
Nhớ buổi quây quần, nhớ phút biệt ly...
                    *
Hai mươi tuổi đời đã lớn khôn chi
Mà phải chịu đau thương vì mất Mẹ !
Cầm mảnh khăn tang lòng con đau xé
Chít lên đầu nghe vũ trụ tan hoang
                    *
Con thắp vụng về từng mỗi nén nhang
Khuôn mặt Mẹ mờ trong làn khói mỏng
Con thấy mình như không còn sức sống
Đất nghiêng chao, con gục cạnh quan tài !
                    *
Con muốn dang tay ôm trọn hình hài
Nói với Mẹ đây là mơ, không thực !
Mẹ chỉ ngủ thôi rồi mai Mẹ thức
Mẹ con mình đâu có chuyện chia tay !
                    *
Con khóc, con than dài suốt mấy ngày
Mẹ chẳng thức để vỗ về con nữa
Cho đến lúc quan tài ra khỏi cửa
Con vẫn hoang mang mất Mẹ thật à ???
                    *
Con níu tay anh, con gục vào Cha
Con ôm chị nhưng sao đời vẫn lạnh
Ôi mất Mẹ là một điều bất hạnh
Là nỗi đau lớn nhất của con người ...
                    *
Bốn mươi tám năm Mẹ bước về Trời
Con đối mặt với trùng trùng dâu biển
Với chuyện xảy ra không hề nghĩ đến
Như ngày nào ai bức tử quê hương
                    *
Như bây giờ con lạc lõng tha phương
Sau chuyến hãi hùng lênh đênh biển cả
Như quê hôm nay nhiều điều rất lạ
Mà Mẹ ơi, nhắc đến lại đau lòng
                    *
Như xưa Sài Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông
Nay sầu tủi khoác tên loài đồ tể
Đà Lạt, Nha Trang, Cố đô diễm lệ
Chỉ còn là trong ký ức ...Mẹ ơi ...!!!
                    *
Bốn mươi tám năm Mẹ bước về Trời
Bốn mươi tám năm biết bao biến đổi
Nhưng hồn Mẹ vẫn bên con sớm tối
Chia với con từng giọt lệ vui buồn
                   *
Con Mẹ bây giờ đủ lớn, đủ khôn
Để biết cõi đời phù du, không thật
Chỉ có Mẹ là tình yêu duy nhất
Là chốn an lành vĩnh cửu mà thôi ...
 
 
Ngô Minh Hằng
2015

Saturday, September 8, 2018

MẸ...




MẸ...
 

 
Mẹ ơi, trời lại mưa rồi
Trĩu lòng nhớ mẹ khi trời chuyển mưa
Nhớ quê, thu mới sang mùa
Mưa bay lá rụng gió đùa ngoài sân
Mẹ thì bận buổi chợ gần
Con thì mong đợi tiếng chân mẹ về
Mẹ về, bóng mẹ trên đê
Ðẹp như một bức tranh quê não nùng
Gió phần phật, áo bay tung
Mưa hòa nước mắt cho từng giấc mơ
Rảo chân, mẹ biết con chờ
Qùa cho con, chẳng bao giờ mẹ quên
Khi tấm bánh, lúc lời khuyên
Chứa chan mẫu tử tình thiêng nhiệm mầu
Lên mười nào biết nông sâu
Có lần làm mẹ giọt sầu tuôn rơi
Khi hay công mẹ biển trời
Tóc mây mẹ bạc cho đời con xanh
Đôi mươi, con mới trưởng thành
Tử sinh lại vội trời xanh chia lìa
Mẹ về thế giới bên kia
Giữa chiều xuân có đầm đìa mưa tuôn
Thế là có một người con
Nhìn mưa nhớ mẹ lòng buồn mắt cay
Làm sao nói để mẹ hay
Biết công ơn mẹ thì nay xa rồi ...

Hôm nay mưa lạnh quê người
Nhìn mưa, con những ngậm ngùi, xốn xang
Ước gì quay lại thời gian
Trong vòng tay mẹ dịu dàng ấm êm
Ðể con thỏ thẻ nỗi niềm
Con yêu nhất mẹ, bà Tiên trên đời ….
Nói xong, nhìn mẹ con cười
Như xưa ở tuổi lên mười hồn nhiên…
 
 
Ngô Minh Hằng

2010

Sunday, May 13, 2018

NGÀY CỦA MẸ



NGÀY CỦA MẸ
(Kính dâng Hương Linh Mẹ trong ngày Mother's day)
 
 

Con bật khóc ngon lành như trẻ nít
Khi tiếng người trầm bổng phía đầu dây
Người đọc con nghe những đoản văn hay
Của người viết tặng mẹ người, mẹ ạ!
                 *
Ngày của mẹ, mẹ con người vui qúa
Những bông hồng cài đỏ áo ai tươi
Những lá thư, tấm thiệp, những môi cười
Những ánh mắt và vòng tay thương mến
                 *
Trước cảnh ấy, con cúi đầu nghèn nghẹn
Mắt con cay, lòng đắng, mẹ hiền ơi!
Ba chục năm hơn, vắng mẹ trong đời
Nỗi thương nhớ lắm khi là biển động
                 *
Con thường gọi "Mẹ ơi" trong tưởng vọng
Những âm giai theo từng đợt sóng buồn
Câu trả lời là tiếng dội cô đơn
Của ngọn sóng vỗ khan bờ đá lạnh...
                 *
Từ không mẹ, bóng đời con hiu quạnh
Những nghẹn ngào con giấu cả trong thơ
Cõi nhân gian, con, một kẻ dại khờ
Nên mỗi bước chân đi là một ngã!
                 *
Chưa đủ lớn nên đời nhiều xa lạ
Chi biết đời đồng nghĩa với đau thương
Với bể dâu và cay đắng hí trường
Thiếu vắng mẹ không ai người nâng dắt
                 *
Ngày của mẹ, lệ con tràn khóe mắt
Nhớ mẹ nhiều và thương mẹ, mẹ ơi!
Kiếp tha hương, con lưu lạc quê người
Nên mộ mẹ khói nhang đành vắng vẻ
                 *
Mẹ người có những bài văn hay thế
Con viết gì cho mẹ của con đây
Con vụng về không có áng văn hay
Mà chỉ có tấm lòng con, mộc mạc
                 *
Người vẫn đọc những lời văn dào dạt...
Con khóc ròng như ngày bé, mẹ ơi
Con viết bao năm chẳng hết một lời:
Là thương mẹ, là vô cùng yêu mẹ!
                 *
Chợt mờ tỏ qua hai dòng nước lệ
Mẹ mỉm cười đôi mắt vẫn bao dung...
Mẹ của con ơi, nhớ mẹ vô cùng!
 

Ngô Minh Hằng
1999
 
https://www.youtube.com/watch?v=NcxwufDLAnc&feature=youtu.be

 

Friday, May 11, 2018

BÀI THƠ VIẾT DƯỚI TRĂNG MƠ


BÀI THƠ VIẾT DƯỚI TRĂNG MƠ
(kính dâng Từ Mẫu - tặng các bạn đồng tâm cảnh)
 
  *
Mẹ ơi, trăng sáng đêm nay
Con ngồi viết những dòng này dưới trăng
Trăng buồn nhớ ánh sao băng
Còn con nhớ mẹ, ai rằng buồn hơn ?
Đầu ghềnh, trăng đứng cô đơn
Con, thân én lẻ tủi hờn đường bay
Nhìn trăng nhớ dáng mẹ gầy
Nhớ tràn lên bút, nhớ đầy vào thơ
Vần thơ dù chẳng đợi chờ
Nhưng ngôn ngữ có tình cờ thế đâu
Mà là nghĩa đậm ân sâu
Của tình mẫu tử nhiệm màu mẹ ơi ...
Mẹ dầu hạc nội mây trời
Nhưng nhân ảnh mẹ muôn đời trăng sao
Trong con vẫn những dạt dào...
Trái tim từ mẫu ngọt ngào nụ hoa
Mẹ ơi, ngày mẹ con ta
Sinh ly tử biệt quả là đớn đau
Hồn con tan nát u sầu
Tim con gió bão biển dâu quay cuồng
Tuổi hồng khăn trắng đau thương
Và đời từ đấy đoạn trường mẹ ơi
Đã hơn bốn chục năm rồi
Mỗi khi nhớ mẹ bồi hồi hồn thơ
Bài thơ viết dưới trăng mơ
Long lanh lệ nhớ thẫn thờ chợt rơi ....


Ngô Minh Hằng
2008

NHỚ MẸ



NHỚ MẸ
(Kính dâng Mẹ. Tặng những bạn đồng tâm cảnh)
 
 
 *
Mẹ ơi, dài suốt mấy ngày
Sao con nhớ Mẹ thế này, Mẹ ơi !!!
Đã hơn bốn chục năm trời
Âm dương hai ngả ngậm ngùi biệt ly
Nhớ chiều xuân ấy Mẹ đi
Nhớ con lệ đỏ trên mi từng dòng
Nhớ hàng bạch lạp song song
Nhớ màu hoa trắng, nhớ vòng tang đau
Nhớ lòng mộ tối u sầu
Nhớ run run nắm đất nâu, nghẹn ngào
Nhớ giây hạ huyệt... ôi chao
Đất rơi ... và Mẹ đi vào ... hư vô ...
Mẹ ơi đất phủ đầy mồ
Con nghe vũ trụ cơ hồ tan hoang
Bơ vơ, con, cõi trần gian
Mẹ vui hạc nội mây ngàn thiên thu....
  *
Mẹ ơi, từ bấy đến giờ
Tuổi xanh con úa, mộng mơ con tàn
Hồn đau nước mất nhà tan
Thân buồn lưu lạc với ngàn đắng cay ...
Nắng mưa, chìm nổi, đọa đầy
Chở che thiếu vắng bàn tay mẹ hiền
Lòng đời đã lắm đảo điên
Tình đời lại những lụy phiền, bỗng dưng
Con thì khờ khạo vô cùng
Chân phương, một tấm lòng trong cho đời
Nhưng đời muôn mặt Mẹ ơi
Xô con vào chốn nghiệt ngòi biển dâu
Đau thương đã mấy nhịp cầu
Dư âm còn đọng trên màu tóc phai
  *
Mẹ ơi, đã mấy ngày dài
Xót xa nhớ Mẹ u hoài từng giây
Bài thơ vụng, đoá hoa gầy
Con dâng lên Mẹ với đầy nhớ thương ….
 

Ngô Minh Hằng
2007
 

 

BÀI THƠ DÂNG MẸ





 






















BÀI THƠ DÂNG MẸ
(kính dâng Mẹ, những ngày mẹ bịnh - tặng những bạn đồng tâm cảnh)
 


Bài thơ dâng Mẹ, mẹ ơi
Xin ghi ơn mẹ một đời hy sinh
Nuôi con nên vóc, nên hình
Gian nan nào quản riêng mình biển dâu
Khi con mạnh, lúc con đau
Yêu thương, mẹ lại tìm câu vỗ về
Sách đèn nhắc nhở sớm khuya
Lời hay lẽ phải trăm bề, mẹ khuyên
Lòng mẹ Phật, tay mẹ Tiên
Dìu con đứng thẳng bước trên cõi đời
Lúc con lười học, mê chơi
Đua đòi chúng bạn, cãi lời, mẹ đau
Con ngoan như mẹ mong cầu
Mẹ vui, vạn nỗi ưu sầu, khói mây !
Mẹ ơi, con viết thơ này
Là riêng với mẹ tỏ bày kính yêu
Cầu cho sức khoẻ mẹ nhiều
Và luôn toại nguyện những điều ước mong
Dại khờ, con có trẻ lòng
Đã làm những giọt lệ trong mẹ trào
Muộn phiền, lo lắng, tiêu hao
Tóc thêm sợi bạc, đời cao thêm sầu
Xin vì mẫu tử tình sâu
Thương con, mẹ hãy gật đầu thứ tha
Lớn khôn thì mẹ đã già
Biết thương thì lệ mẹ sa đã nhiều
Lời thơ mộc mạc tình yêu
Xin dâng lên mẹ, đôi điều tạ ơn ....

Ngô Minh Hằng
1966